Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2009
Trong tiệc cưới ( hay tâm sự gã...)
Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2009
Kế hoạch đám cưới, phiên bản 1
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjxPeDWE2U2fccBxKzwkdJaY62WGyKLTGKwslbbbxDHW_ove36lp_Yo9o4H54718FmD_IyxiJ5n0KR9UDOZDvr1OVCgRpO4zKpUGznCdSx8N135QUx1Y_YUd3AKkuUcKMpdw_teVLSAIfQ/s400/wedding+cartoon.jpg)
Cái nhảm nhí này cũng khiến mình mệt ra phết hì hì
1. Bạn bao nhiêu tuổi ?
———-> Tuổi mình bây giờ mà chơi bài cào là ngon lành
2. Bạn độc thân ?
———-> NHƯNG AVAILABLE (tay chém chém vào không khí)
3. Bạn sẽ kết hôn lúc nào ?
———-> (mạnh dạn) LÚC ĐÃ HẾT ĐƯỜNG THÓAT
4. Bạn có nghĩ bạn sẽ cưới người bạn đang hẹn hò không ?
———-> chà, hơi căng à. Đám cưới mà có nhiều cô dâu thì hơi ngại
5. Nếu không bạn sẽ cưới ai ?
———->lấy đại em hoa hậu nào cũng được, mình rất dễ tính (em Thúy, có quyền hy vọng rồi nhé)
6. Ai sẽ làm phù dâu/phù rể của bạn ?
———-> Mình đang tự hỏi phù dâu/phù rể là cái quái gì? Để chi? Nhưng nếu bắt buộc thì mình muốn là những em yêu mình (mà không cưới được), ít ra để các em ấy an ủi là được mặc áo cô dâu, trong ngày cưới của mình
7. Bạn tổ chức đám cưới ở đâu ?
———-> Lý tưởng nhất là một khách sạn/nhà hàng, resort…trang trí tòan chấn song và gông cùm. Thật là ý nghĩa
8. Bạn sẽ tổ chức trăng mật ở đâu ?
———-> Dứt khóat là phải ở một trại nuôi ong mật rồi
9. Bạn sẽ mời bao nhiêu khách ?
———-> Không biết nhưng đây là một cơ hội tốt để trả nợ (những đứa nào đang mắc nợ mình thì cấm cửa đấy)
10. Sẽ có cả bồ cũ nữa chứ ?
———-> ĐỂ LÀM GÌ? (để kẻ thù vui mừng à)
11.Bạn muốn bánh kem nhiu tầng ?
———-> Nếu có tiết mục chọi bánh kem thì mình sẽ làm bánh kem 100 tầng, nhưng sẽ là nhân gì thật “mùi”. Nước mắm chẳng hạn.
12.Bạn tổ chức đám cưới lúc nào ?
———-> Buổi sáng tất nhiên là không rồi. Lúc đó mọi người mới ngủ dậy, chắc chắn là rất đói. Hay nhất là khỏang 3h trưa. Một là giờ đó trưa nắng mỏi mệt, chỉ có những người đủ can đảm mới đi. Hai là giờ đó mọi người cũng đã ăn trưa xong. Thức ăn sẽ thừa rất nhiều, và mình sẽ…đem về. Đỡ được mấy ngày không nấu nướng. Còn nhiều quá thì tặng hàng xóm ăn lấy thảo
13.Những bài hát sẽ chơi trong đám cưới ?
———-> Cấm đứa nào chơi bài “tèng teng teng tengggg, tèng téng tèng tengggg….” Lãng mạn nhất là các vị khách nam lim dim, gật gù (bên thức ăn) với bài hát November Rain (chắc phải làm họat cảnh quên nhẫn để thằng bạn đưa cho chiếc nhẫn hình đầu lâu). Còn các khách nữ thì thổn thức (nhưng vẫn ăn lia lịa) trước bài “Đừng xa em đêm nay” (nhớ chơi trưởng cho nó lạ)
14. Buffet hay bàn tiệc ?
———-> Mình có “sáng kiến” thế này. Mọi người mang theo đồ ăn tới đi. Bắp rang hay snack gì cũng được, vào xem buổi biểu diễn (ủa, tiệc cưới của tụi mình chứ)
15. Champagne hay Vang ?
———-> Cái này thì để mình lo cho. XO, Blue Label, Guiness cho…khách nữ. Nước ngọt, si rô, chè…cho các cha (gặp gã nào hảo ngọt như anh mình thì trúng số, nhưng số đó ít thôi, mình lường hết cả rồi)
17. Tiền hay đồ đạc ?
———-> (câu hỏi này nghe giống chuẩn bị cướp quá ha). E hèm, các bạn đừng nên quan tâm lo lắng gì nhiều đến chuyện đó. Hãy mang những gì thật ngọn nhẹ, đừng tiền (lẻ) và đừng đồ đạc. Ngoại tệ, cổ phiếu hay kim cương là được rồi. Cổ phiếu thì hơi rủi ro, nhưng mình chấp nhận trượt giá. NGHIÊM CẤM: CHEQUE
18. Bạn muốn có mấy đứa con
———-> Mình hiện giờ rất khóai môn bi da lỗ, nhưng tương lai có lẽ mình chuyển sang môn đấu vật. Nhưng mình cũng đang tăm tia môn leo núi (?). Ah, nghĩa là bao nhiêu cũng được. Có sức leo thì…tới bến
19. Bạn sẽ ghi lại đám cưới của mình chứ ?
———-> Mình đang phân vân không biết có nên gọi nó là một biên bản không…
20. BẠN MUỐN BIẾT KẾ HOĂCH ĐÁM CƯỚI CỦA AI NHẤT TIẾP THEO ?
———-> Thôi, không có tác tiếc gì hết. Anh chị em nào có sáng kiến gì thì hê lên cho mọi người học hỏi hê hê
Xong đám cưới này thì có lẽ mình và các cô dâu sẽ rủ nhau đi tự tử. Ai mà để cho tụi mình sống đây (nhưng chắc là tụi mình sẽ không đi tự tử, đi trốn)
Thứ Năm, 6 tháng 8, 2009
Bắc Hàn trả tự do cho 2 phóng viên Mỹ, một kịch bản sắp sẵn
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgp-ejrpXmrKE35UXZLVQPSCCWCWr71vf3QgTADYQISa30PYPqBEAMyyy8a-1Iwjd7FQ3k_hdHbXJWRfvaQPYivEElqP_xp3D_dbyM7z-lsqxXVBqw2neMIkmknJazfb_6GAy0Zbp-xDuM/s400/anh8.jpg)
Việc chuyến đi thăm Bắc Hàn không báo trước của cựu tổng thống Bill Clinton và qua đó, 2 phóng viên Mỹ được thả tự do có lẽ là sự kiện đáng chú ý trong tuần này
_ Có người gọi đây là “cuộc giải cứu”
_ Nhiều người tán dương việc làm của ông Bill Clinton là đi vào “hang hùm”
_ Người ta ca ngợi một nước Mỹ nhân đạo, quan tâm đến cả những công dân “hạng hai”
Nhưng theo tôi, tất cả những việc này đều là những quân bài đã được sắp sẵn
Đây là một cuộc giải cứu?
Thật ra, việc Bắc Hàn thả 2 phóng viên người Mỹ là một điều sớm hay muộn (tất nhiên không phải sau 12 năm). Cùng với Iran, Bắc Hàn là đất nước đang bị mọi người “chú ý” mà dẫn đầu là Mỹ. Nếu nhìn qua qua Iran thì chúng ta sẽ thấy giữa 2 nước này có vài điểm tương tự.
Cả 2 nước đều theo đuổi chương trình hạt nhân
Cả 2 nước đều từng bị nước Mỹ liệt vào “trục ma quỷ”
Từ đầu năm 2009, Iran đã bắt giữ một số công dân nước ngòai trong đó có 2 phóng viên đều làm việc cho Mỹ và tất cả đều được thả ra
Vậy có thể nào nói rằng những hành động của nước này được nước kia theo dõi và làm theo, và ngược lại?
Tháng sáu vừa qua, Bắc Hàn kết án 2 phóng viên người 12 năm tù khổ sai vì tội xâm nhập lãnh thổ bất hợp pháp cũng là thời điểm Bắc Hàn thực hiện một lọat hành động mà các nước gọi là “thách thức” (phóng hạt nhân, tên lửa…). Việc kết án này chúng ta có thể xem như con ếch cố gắng phình to như con bò để khi con bò bắt đầu “chợn” thì xẹp lại. Bắc Hàn có lẽ đã thành công. Các nước đều dè chừng “tên điên” này. Vậy là đã đến lúc “xẹp” Nhưng ai là người giúp nó xì hơi đây? Bắc Hàn không thể tự động tuyên bố phóng thích 2 nữ phóng viên và trong khi đó Mỹ cũng không thể nhượng bộ chính sách của mình để Bắc Hàn thả họ
Và thật may (hay cũng do sắp đặt), ông Bill Clinton có mặt. Ông Clinton đã đến Bắc Hàn một cách “âm thầm”, nghĩa là chẳng âm thần gì cả. Mọi sự đều đã được chuẩn bị trước. Ông Clinton là một nhân vật thích hợp nhất vì:
Ông Clinton giờ đã về hưu, đương nhiên sẽ không mang danh nghĩa của chính phủ
Ông Clinton là một người có uy tín
(và thêm một điều có lẽ hơi riêng tư, ông Clinton đi thì càng củng cố thêm uy tín của bà Hillary)
Và như thế, không thể nói ông Clinton đến Bắc Hàn “âm thầm” để “giải cứu” 2 phóng viên Mỹ
Ông Clinton đi vào “hang hùm”?
Trong chuỵên này, hơn ai hết, Bắc Hàn là bên muốn thả 2 phóng viên nhất. Nếu việc bắt giữ và kết án mang ý nghĩa tạo áp lực với Mỹ thì việc thả mang ý nghĩa lớn hơn, đó là mở ra một con đường để 2 bên đi đến các thỏa thuận. Chính vì vậy, Bắc Hàn càng phải bảo đảm chuyến đi của ông Clinton.
Nước Mỹ là một đất nước nhân đạo, quan tâm đến cả những công dân hạng 2 (2 phóng viên không phải là người Mỹ gốc)
Tất nhiên, không thể phủ nhận nước Mỹ là một đất nước nhân đạo (trong nhiều mặt) nhưng đem chuyện này vào thì có lẽ không chính xác lắm. Thử nhìn vào lý lịch của 2 phóng viên này, tuy là người Mỹ gốc Hoa và gốc Hàn nhưng họ lại được sinh trưởng tại Mỹ và có chồng là người Mỹ. Hơn thế, vị thế của họ bây giờ rất quan trọng cho cả 2 nước nên việc ông Clinton đến “giải cứu” họ mang ý nghĩa chính trị hơn là nhân đạo
Tổng kết chuyện này, nêu nói theo ngôn ngữ kinh doanh thì đây là một quyết định win – win
_ Bắc Hàn mang tiếng nhân đạo và quan trọng hơn, những cuộc thỏa thuận sắp tới (sẽ phải có) sẽ dễ dàng hơn
_ Mỹ được 2 phóng viên mà không phải mang tiếng chịu “nhún” trước Bắc Hàn
_ Và ông Clinton được tiếng nhiều nhất: giỏi tài ngoại giao, nhân đạo và góp phần vào uy tín của bà Hillary (tất nhiên ông Clinton là người giỏi và nhân đạo)
Nếu nhìn vào các cuộc thương thảo, chúng ta sẽ thấy trước khi đi đến một thỏa thuận nào, trước đó cũng sẽ có hàng lọat các họat động lobby. Ở đây, nhìn một cách tổng quát, chúng ta sẽ thấy đây chỉ là những bước đi cần phải có của một nước bài được sắp sẵn.
Và nhìn lại vấn đề Việt Nam, sẽ có những họat động lobby nào đây? Ai sẽ được thả đây?
Thứ Năm, 23 tháng 7, 2009
CÒN BAO NHIỀU CÔNG NHÂN SẼ BỊ THIỆT MẠNG ĐÂY? CÁC TỜ BÁO ĐÂU HẾT RỒI?
Tại công trình xây dựng tòa nhà cao nhất Việt Nam, tòa nhà Keangnam, chỉ trong 2 ngày liên tiếp, 4 công nhân bị thiệt mạng vì cùng một tai nạn.
Ngày 22/7, anh Hoàng Văn Tạo (SN 1966, ở Kim Bôi, Hòa Bình) và anh Bùi Văn Dương (SN 1987 ở Lạc Sơn, Hòa Bình) rơi từ tầng 13 xuống
Ngày 23/7, anh Lâm Văn Hiền (SN 1986, thường trú tại Nam Định) và anh Võ Ngọc Hường (SN 1968, thường trú tại Quảng Nam) rơi từ tầng 5, rơi xuống sàn tầng 4
Năm 2007, khi tòa nhà được khởi công xây dựng, các báo đã đồng lọat đăng tin về một tòa nhà cao nhất Viêt Nam (cao hàng thứ 17 thế giới) chuẩn bị xây dựng. Vào tháng 11 năm 2208, các báo lại một lần nữa lại có dịp đưa tin về tòa nhà này khi một nhóm cựu chiến binh gửi thư thách cược 100 tỷ đồng về tiến độ xây dựng. Và lần này, trong 2 ngày liên tiếp, 4 công nhân bị tử nạn khi lao động thì các báo lại rất ít đưa tin hoặc tin rất ngắn.
Điểm qua thì chỉ có một số báo (VNN, VNE, DT…) đưa tin vắn tắt, còn các tờ khác cũng chỉ là dẫn tin. Ngay cả Pháp Luật cũng chỉ dẫn nguồn từ VNN. VÌ SAO? Những tờ báo đâu mất rồi? hay chỉ là bởi tin này không “hot” bằng vụ cá cược? (trong khi chính khi đó, ông Bùi Văn Chiểu - Phó giám đốc Sở Xây dựng Hà Nội cho biết: “Đây là sự việc rất nghiêm trọng”), hay bởi vì tai nạn lao động bây giờ xảy ra quá nhiều nên chuyện này trở thành chuyện thường? hay mạng của 4 người công nhân này quá nhỏ bé trước tòa nha “cao nhất nước VN”?
Điều tra nguyên nhân vụ việc là việc của các cơ quan có trách nhiệm, mọi người không hy vọng nhà báo đóng vai thám tử nhưng 1 tai nạn nghiêm trọng xảy ra trong vòng 2 ngày chẳng lẽ những người làm báo không đặt câu hỏi VÌ SAO? Trước hết là vì sao tại nạn lại xảy ra liên tiếp như thế. Chẳng lẽ tai nạn xảy ra người ta lại không rút kinh nghiệm? Điều kiện lao động của công nhân như thế nào? Họ có làm việc trong môi trường an toàn không? Hay ít ra họ có bảo hiểm không? Những công nhân xấu số, người thân của họ sẽ được hỗ trợ như thế nào?.... Người ta muốn biết về họ như thế nào trước, chứ khoan nói đến chuyện trách nhiệm. Thế mà chẳng thấy tờ báo nào đã động đến những điều đó (tờ VNN có đưa tin về hòan cảnh gia đình anh Hường, nhưg rất vắn tắt) Vô lương tâm hơn, tờ Dân Trí khi chưa có kết luận của cơ quan điều tra đã dám khẳng định “vì nguyên nhân bất cẩn trong lao động, khiến 4 công nhân thiệt mạng”
Trong tình hình “bão táp” vừa qua, nhiều người đã dần mất lòng tin vào những người làm báo, và bây giờ, cái lòng tin ít ỏi đó lại càng thêm lung lay
Thứ Tư, 22 tháng 7, 2009
Lời của giòng sông
Bây giờ mà còn giới thiệu về album này thì có lẽ là quá quá quá cũ rồi nhưng ngạc nhiên là mặc dù nó đã quá quá quá cũ (và hay) thế mà rất ít những người nghe qua nó. Hỏi 1 người, 2 người, 3 người… và ai cũng lắc đầu (…). Có lẽ mọi người bận rộn quá chăng?
Nhắc album này tôi nhớ đến “Dạ khúc dương cầm” của Lê Hiếu (qua blog của Trang NEU). Tất nhiên không có ý định so sánh vì sẽ rất khập khễnh. Một bên là đệm piano, một bên là guitar và “Dạ khúc dương cầm” chỉ có vài bài của Trịnh Công Sơn. Chỉ nói đến một khía cạnh, đó là cùng hát một dòng nhạc, cùng một phong cách acoustic nhưng (với tôi) có một sự khác biệc rõ rệt. Phong cách acoustic cho thấy rõ ràng tài năng của người nghệ sĩ do đó cần một giọng ca có “nội lực” để kết hợp với phần nhạc vốn không được cầu kì trong khi đó giọng hát Lê Hiếu (lại với tôi) quá “nhẹ”, quá bay bay (lời bạn Trang NEU khen) cũng như một bức tranh đẹp nhưng lại tô điểm bằng một màu sắc nhợt nhạt, không thổi được “hồn” vào các bài hát vốn đã quá hay của TCS.
Tôi vốn cứng đầu nên trước giờ chỉ “tín nhiệm” nhạc Trịnh Công Sơn bằng mỗi giọng Khánh Ly. Ngay cả Hồng Nhung cũng không làm tôi “phục” (tôi chỉ thấy HN hát hay nhưng chưa "hồn") nhưng nghe qua album này thì quá bất ngờ. Không hẳn vì phần đệm quá hay, cũng không hẳn vì giọng hát Trần Thu Hà và Thu Phương quá “đỉnh”. Album có một chút gì đó cảm giác “kiểu cũ” của Khánh Ly xưa nhưng lại hòan toàn mới mẻ của phong cách và giọng hát. Tất cả quyện lại đưa người nghe vào một cảm giác bình yên nhẹ nhàng của những bài hát tuyệt vời TCS.
Thành thật mà nói, có một số bài (chỉ một số thôi ạ) vẫn không có cảm giác trọn vẹn. Có cảm giác như chạm phải vị đằng đến mức nổi cả da gà (oh, mà tôi không muốn làm mất cảm giác của bạn. Đánh giá là ở bạn với lại cảm xúc thì rất là chủ quan)
Có những buổi lái xe đêm, không gian tối đen với 2 bên đường là rừng cây đứng thinh lặng. Chỉ có ánh đèn và con đuờng trước mặt làm bạn. Một cảm giác trơ trọi, cô đơn, tưởng như cả thế giới chỉ còn mình ta. Những bài hát TCS nhẹ nhàng cất lên như vỗ về, an ủi đưa ta lại những khoảng trời hạnh phúc. Chợt cảm thấy ấm áp lạ
Một buổi tối lành lạnh nào đó. Bên ngoài trời rất tối, rất lặng, cũng có thể có mưa nhè nhẹ với những hạt thỉnh thỏang hắt vào cửa sổn, tắt hết đèn và bật nhạc lên. Lòng thật thư thái, tạm để hết những vọng đọng của đời thường ngòai cửa sổ. Khi ấy lòng chợt bình yên biết bao. Cơn ngủ đến nhẹ nhàng, bình thản và sáng dậy chợt nhận ra mắt mình hãy còn ướt
Thứ Hai, 20 tháng 7, 2009
Cơm đạm bạc cho những ngày nhêt nhạt
Thôi, để mình thú nhận luôn. Mình vốn…lười. Những chuyện nấu ăn bếp núc thật ra là chuỵên bất đắc dĩ. Nhưng sống độc thân nó khổ thế đấy. Con người ta vốn không thể không…ăn (mà con người ta ấy lại vốn…tham ăn) Mình quan niệm là, việc gì cũng nên nhìn vào mặt tích cực của nó (look at the bright side). Ví dụ hồi đó mình cũng ghét học lắm nhưng lại nghĩ đi học thì được gặp…gái đẹp. Bạn cứ để ý đi, hầu như ở bất cứ lớp nào thời còn đi học (nhất là thời học phổ thông), trong lớp lúc nào cũng có 1 hoặc 2 nhân tố nổi trổi (cả nam lẫn nữ) vừa đẹp vừa học giỏi. Cái nhân tố đó lúc nào cũng là trung tâm thu hút của phái kia và là tâm điểm của đố kỵ hay ngưỡng mộ của bọn cùng phái. Vậy thì mình “chiếm” được hay nói cho văn vẻ là mình “kết bạn” được với cái “nhân tố” ấy thì có gì khoái bằng, có gì “vẻ vang” bằng. Ấy, cái “mục tiêu” học tập của mình là thế ấy. Quay trở lại chuyện bếp núc, mình chả khóai nấu cho lắm, mình khóai có người nấu cho mình ăn hơn nhưng rồi mình (buộc) phải nấu. Với cái quan niệm nhìn vào mặt tích cực, mình phải gỡ gạc lại chút gì chớ, cho nên mình mới chụp hình để đem đi…khoe hehehe (Mọi người vỡ mộng rồi nhe). Và có một thời gian (ai cũng phải có), mình chả muốn ăn chút nào, và dĩ nhiên là chả muốn…nấu. Nhưng cái sự độc thân nó có cái hay (hay là hại đây) của nó. Mình quen ăn ngon rồi, hay ít ra là ăn cho tươm tất. Mỗi lần đụng chuyện bếp núc là cứ như ma ám vậy, đơn giản như ăn mì gói thôi mà nó bắt mình phải làm cho tươm tất. Nhưng cái lười thì nó thường đẻ ra…sáng kiến. Vậy cho nên mới ra món này
Cơm thịt rô-ti, canh mồng tơi
Đặc điểm: nhanh, gọn, ngon, bổ, rẻ, khỏe (chà.....!)
Cách làm: Những bạn nào…lười thì sau đây chú ý nha (nhưng chắc những bạn đọc blog này thì sẽ chẳng chú ý đâu, nhỉ)
Canh mồng tơi: Lường 1 tô nước, 1 nắm tôm khô, cho vào nồi, bắt lên. Đến khi nước sôi, thả rau, tắt bếp, nêm lại cho vừa ăn. Vậy là xong tô canh
Thịt rô ti: mắc công hơn tí nhưng cũng đơn giản. Thit, thịt gì cũng được (heo, gà...) xắt miếng nữa bàn tay cho vừa ăn, bắt chảo dầu, chiên lên. Trong khi chiên, làm một chén nước mắm sause bao gồm (dành cho khỏang 5 miếng thịt)
nước mắm 3 muỗng
nước lạnh 15 muỗng hay 1/3 chén nước (gấp 5 lần)
đuờng , 2 muỗng
tỏi, đập dập, xắt nhuyễn, nhiều thì tốt, càng thơm
sả, ngũ vị hương, ớt, một ít (không có cũng không sao)
Vậy là xong. Làm xong chén nước mắm thì thịt trong chảo cũng chín, giòn
Chắt dầu ra hêt, chỉ chừa lại 1 ít, vặn lửa nhỏ, đổ chén sause vào, đậy nắp he hê, chờ chừng 7 phút, thỉnh thỏang đảo cho đều. Vậy là xong. Tắt bếp
Thế đấy, 2 món này mình làm chừng 15', mọi nguyên liệu đều có sẵn,dễ kíim, nhanh gọn, lẹ làn. Và thành quả là đây:
Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2009
Cười bể bụng
Mai cơn giắc Sơn ngàn câu hát
Mai cơn giắc Sơn của ngày mai
Mai cơn giắc Sơn của tương lai
Mai cơn giắc Sơn của thế giới hôm nay…..
Mai cơn giắc Sơn, Mai cơn giắc Sơn
Anh mãi là vì sao sáng
Anh mãi là một nửa vầng trăng
Ngân vang lời ca thiết tha trao cuộc sống
Anh mang tình bay xa vang vọng thế giới hôm nay….
Mai cơn !! Mai cơn giắc Sơn !!!
Mai cơn !! Mai cơn giắc Sơn !!!
Thứ Ba, 14 tháng 7, 2009
Khu tưởng niệm các vua Hùng (Quận 9): Kệch cỡm trong bày trí
Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2009
Hoa! hoa
Thứ Tư, 24 tháng 6, 2009
Có súng thì thì phải đi săn
Hết dzồi !