Thứ Ba, 21 tháng 9, 2010

    Vụ sát hại lãnh đạo quận Phú Nhuận và những câu hỏi tại sao ?

    Hôm qua có lẽ tin hot nhất là chuyện 2 thanh niên giết người ở Phú Nhuận. Vì vậy mà mở tất cả các báo đều đưa tin chuyện này. Nhưng lạ một điều là:
    1. Báo giấy Tuổi Trẻ sáng nay không đưa tin về chuyện này. Tờ báo lớn nhất nước không đưa tin thì quả là một chuyện lạ. Chỉ đến 12h hơn trưa nay (sau sự kiện xảy ra 24h) trên TTO mới cho đăng đầy đủ câu chuyện.
    2. Những tờ báo trực thuộc thành phố như Pháp Luật TP, Người Lao Động ... đăng đầy đủ sự việc nhưng lại thiếu một điều: bà Đặng Thu Hồng là Phó Bí thư Quận ủy kiêm Trưởng ban Dân vận quận Phú Nhuận, trong khi tất cả các báo khác (vnexpress, vietnamnet, Dân Trí...) đều đăng đầy đủ về chi tiết về nạn nhân. Tại sao lại có sự chênh nhau như thế giữa các báo trong khi đúng ra những tờ báo thành phố thông tin phải đầy đủ hơn?
    Cũng sáng qua có một thông tin được mọi người truyền tai nhau: Ban Tuyên Giáo Thành Ủy ra lệnh các báo hạn chế hoặc không được đưa tin chi tiết vì sự việc "nhạy cảm". Một số tờ báo khác chấp hành nhưng "né" (như báo Pháp Luật) bằng cách không đưa thông tin về nạn nhân. Mặc dù vậy, đến trưa thì tất cả các thông tin đều được đăng tải trên các báo mạng (ngay cả BBC). Có lẽ chính vì thế mà đến trưa, báo Tuổi Trẻ quyết định chữa cháy bằng cách đăng đầy đủ câu chuyện cùng hình ảnh, clip, những lời chia buồn ... trên Tuổi Trẻ Online.
    Qua sự việc này, người ta không thể không đặt những câu hỏi:
    _ Tại sao lại cấm đưa thông tin về nạn nhân?
    _ Liệu có động cơ chính trị nào đằng sau sự việc hay vụ án này quá nhạy cảm?
    _ Tại sao lại có sự "vênh" nhau giữa TP và Trung Ương ? (ban Tuyên Giáo Thành Ủy và Ban Tuyên Giáo Trung Ương?)
    _ Đây có phải chỉ là do tư thù cá nhân thông thường hay còn một nguyên nhân sâu xa nào khác?
    _ Tại sao hung thủ lại giết bà Hồng, người không trực tiếp có mâu thuẫn với hung thủ?
    _ Bà Hồng là phó bí thư quận ủy, bà Mỹ là trưởng phòng Tài nguyên Môi trường quận Phú Nhuận, liệu đây có phải là thanh toán đối thủ chính trị?

    Nhưng hôm nay thì Ban Tuyên giáo Thành ủy cùng ban giám đốc Công an TP.HCM đã thông tin chính thức động cơ giết người của hung thủ

    Vậy, qua thực tế trên, với cái "lệnh" của Tuyên Huấn Thành Ủy, người ta tự hỏi lẽ nào Thành Ủy lại chặt chẽ hơn Trung Ương (bảo hoàng hơn vua), và liệu có chặt chẽ được không khi mà thông tin ngày nay không bị khép kính trong một địa giới hành chánh. Ngay cả đài BBC cách nữa vòng trái đất cũng đưa tin ngay sau đó ( 07:56 GMT - thứ ba, 21 tháng 9, 2010 ) . Điều quan trọng hơn, chính hạn chế như vậy là mảnh đất màu mỡ để người dân đặt ra vô vàn giả thiết rất bất lợi mà vốn bản chất sự việc không có.

    Thứ Tư, 12 tháng 5, 2010

    Nước Mỹ là thế đấy 1

    Có một ngày, tôi bỗng nhận ra thế giới là thế đấy. Đó là khi tôi gặp một cựu chiến binh già phải kiếm sống vào ban đêm, hay một đôi tình nhân đang hạnh phúc bên nhau trong một công viên. Hay cũng là khi người ấy nói với tôi rằng chúng tôi không thuộc về nhau nữa. Và bây giờ tôi bắt đầu bằng hình ảnh của một người lang thang


    James, 35 tuổi, kỹ sư, ở Portland. Một ngày, anh ta trở về nhà và thấy vợ mình với một người đàn ông khác. Thế là anh từ đó, một balo, vài bộ áo quần, anh ta đi lang thang khắp nước Mỹ.


    Tôi gặp anh trong một buổi chiều, trên một con phố vắng nhiều gió, khi mọi người chuẩn bị kì nghĩ spring break. Không xin, không lôi thôi như những người homeless. Anh ngồi tư lự, chỉ mỉm cười khi có người đi ngang


    Không còn nhớ Houston là thành phố bao nhiêu anh đã dừng chân và cũng ko biết đến khi nào cuộc hành trình mình sẽ kết thúc. Chúng tôi chia tay nhau và bỗng nhận ra con đường phía trước của mỗi người thật dài

    Thứ Ba, 11 tháng 5, 2010

    Phở áp chảo

    Post mấy đề tài chính luận coi bộ khô khan quá, mình trở lại với món ăn nào



    Cơ bản không phải vì mình siêng mà tại vì mình ở một mình, nếu không nấu thì...không có ăn. Mà mình lại mắc tật...tham ăn nữa nên đành phải nấu thôi. Mà nấu xong ăn một mình thì...lỗ (cái công nấu) quá, nên post lên để khoe vậy hì hì

    Và đây, món Phở Áp Chảo



    Món này của người Bắc. Có thời gian mình ở nhà bác gốc Bắc nên học hỏi được món này. Cũng khá đơn giản, lại ngon tuyệt vời
    Phở , nếu gói thì luộc rồi chiên trên chảo (phở tươi thì khỏi), Một ít bột bắp, hòa tan với nước, thêm vài giọt nước mắm, Khi chiên thì cho thêm vào, sẽ làm phở giòn hơn, dính lại thành bánh (như trong hình) và lại thơm hơn
    Đồ xào : mình dùng hải sản, xào kiểu nữa Tàu sệt sệt cho lên trênNước chấm : tương ớt + nước tương + chút đườngvậy là xong dzồi
    Phở dòn rộm, đồ xào thơm, chấm với nước chấm, ăn quên cả bụng (bự) hì hì

    Thứ Sáu, 7 tháng 5, 2010

    Vòng quay của chiếc sừng tê


    Trong giang hồ, ông Phó Thủ tướng NSH cũng nổi tiếng vì có một cái sừng tê giác!
    Cũng do vòng quay trong thị trường cả, mà ơn trời, vụ quay vòng này thì ông cựu bộ trưởng tài chính được học hơi kỹ! Doanh nghiệp nọ cần nhờ vả hay quan hệ gì đó, đến gãi đầu gãi tai nói nghe nói anh có cái sừng tốt lắm, nhà em có ông cụ sắp đi chầu Phật, xin mua về dùng. Mua về xong, xót của (bởi vì nhà làm gì có ông cụ nào sắp chầu Phật), bèn kiếm người bán lại. Người mua lại cũng là người đang cần nhờ vả gì đó, bèn vác cái sừng ấy đến biếu lại chính ông H. Cứ đơn giản tôi là maria thế thôi, mỗi một cái sừng tê, nghe đồn ông đã kiếm được cả triệu đô.
    Ông HTT, chủ tịch tỉnh BT có một cái nhà bên sông Cà Ty ở thành phố PT. Công ty bảo hiểm Prudential đã thuê căn nhà số 2 Nguyễn Thị Minh Khai này với giá hơn 38 triệu đồng/tháng, trong vòng năm năm, trả tiền liền một cục và trả trước! Chỉ có năm tỷ đồng. Số tiền này, ở PT thừa sức mua được ngôi nhà to lớn hoành tráng hơn ở vị trí đắc địa hơn nhiều, nhưng làm sao có được vị trí ngon bằng chính “trong tim” ông Chủ tịch. Cho dù là khắp thành phố này bất cứ ngôi nhà ngoại hạng nào cũng chỉ tới giá thuê 20 triệu/tháng là kịch trần, thì với một doanh nghiệp như Pru, chỉ móc thêm chừng đó nữa mà lại được khuyến mãi nguyên một ông chủ tịch thì vẫn lời chán!
    Nguyên ngôi nhà này là của nhà nước, rao bán cách đây vài năm với giá khởi điểm 600 triệu đồng. Doanh nghiệp Trung Yến Hưng-một công ty sân sau của ông T và một doanh nghiệp tư nhân khác (tư nhân này là thiệt, không phải đồ dỏm như Trung Yến Hưng) đăng ký mua ngôi nhà này, nhưng trước thời điểm đấu giá, Trung Yến Hưng liên tục cho người tới nhà của doanh nghiệp cạnh tranh đe doạ, lúc thì nói là mua nhà này cho một người lớn lắm, lúc thì nói ngôi nhà đó có ma. Doanh nghiệp nọ vốn là bỏ tiền của mình ra mua và cũng chẳng biết ông lớn lắm đó là ông nội nào nên chẳng ngán, thấy bị doạ hoài thì đổ quạu, trả lời: Không sao đâu anh, nhà có ma thì em cúng!
    Tới phiên đấu giá, doanh nghiệp cạnh tranh chỉ tính mua ngôi nhà đó với giá 1, 2 tỷ đồng, nên trả tới đó thì ngưng. Dĩ nhiên, ngôi nhà sau đó về tay ai thì ai cũng biết, với cái giá chỉ hơn 1, 2 tỷ đồng một chút xíu!
    Có tiền, ông T chạy một con Mẹc giá hơn 1 tỷ.
    Dân Phan Thiết gọi thành phố này là thành phố Rạng Đông. Rạng Đông là tên một công ty xây dựng, chiếm 49% cổ phần của công ty Thaimex-công ty xuất khẩu thủy sản mũi nhọn của tỉnh Bình Thuận. 51% còn lại là của Nhà nước. Hầu hết công trình xây dựng của thành phố du lịch đang phát triển hết sức nhanh chóng này, từ lề đường, một khách sạn ở Phú Hài có sân gôn 12 lỗ mà Nguyễn Cao Kỳ về dự khai trương…đều do Rạng Đông xây dựng. Trong trào lưu “công ty sân sau” hiện nay, có phải Rạng Đông cũng là một công ty sân sau của các ông quan chức tỉnh BT? Một người thạo tin nói rằng không hẳn thế, mà một phần do các cơ chế trong quản lý xây dựng quá lùng nhùng nhưng lợi nhuận quá lớn mà các ông quan chức là người nắm rõ điều đó nhất. Biết nhưng không có tiền và cũng không thể tự đứng ra kinh doanh, nên các ông mách mối cho người này người nọ làm. Tất cả các ông trong Thường vụ tỉnh uỷ đều có nhà trong Sài Gòn, do các công ty, trong đó có Phú Mỹ Hưng kính biếu.

    (những tên trong đây nếu có giống ai thì...kệ. Ai nghĩ sao cũng...đúng hehe)

    Thường Dân

    Thứ Ba, 4 tháng 5, 2010

    Chỉ tiêu xử phạt, "cũ người mới ta"

    Việc Phòng cảnh sát giao thông Hà Nội Giao chỉ tiêu xử phạt cho từng đội cảnh sát giao thông có thể làm cho một số người bất ngờ, khó chịu hoặc thậm chí bất bình. Điều này cũng có lý do khi hình ảnh người cảnh sát vốn đã không đẹp đẽ cho lắm trong mắt người dân. Có hàng tá câu hỏi được đặt ra với việc đặt chỉ tiêu xử phạt: Xử phạt tại sao lại đặt chỉ tiêu? Một khía cạnh mang tính pháp lý lại mang tính rất "kinh doanh". Liệu những người cảnh sát có vì cái chỉ tiêu kia mà chăm chăm xử phạt thay vì làm nhiệm vụ điều khiển giao thông, hoặc nếu không có đủ người để xử phạt thì các cảnh sát có kiếm cớ phạt để đủ "quota" không?
    Thật ra, khái niệm định mức xử phạt (ticket quota charges) không mới đối với các nước (cụ thể là nước Mỹ) khi có những ý kiến bức xúc cho rằng "chỉ có nước Việt Nam mình mới thế". Nhưng nếu bạn hỏi bất cứ nhân viên công lực hoặc nhân vật có thẩm quyền nào rằng có thực là có định mức xử phạt không thì bạn sẽ nhận được câu trả lời rất không thẳng thẳng từ họ (no...but...) kiểu như trước kia thì có, giờ thì không, hoặc tôi biết chỗ khác có nhưng chỗ chúng tôi thì không...Vì sao?
    Trước tiên, hãy đặt câu hỏi vì sao lại đặt chỉ tiêu xử phạt? Tại Mỹ
    _ Có những khu vực, dân cư khá thưa thớt và ổn định, các cảnh sát viên tuy vẫn phải tuần tra nhưng không nhiều việc lắm. Người ta e ngại rằng những viên chức này sẽ làm những việc riêng nhiều hơn là làm nhiệm vụ
    _ Và ngược lại, có những khu vực tình hình khá phức tạp nên phải cần đặt ra định mức để "giáo dục người dân"
    _ Mỗi khu vực đều có sở cảnh sát (police department) và những sở này mỗi tháng phải đảm bảo một quỹ nhất định. Tùy thuộc vào tình hình mà quỹ được điều chỉnh cho hợp lý. Để trả lương cho nhân viên, góp phần vào giao thông công chánh (người dân đỡ phải trả tiền thu phí đi đường)...
    _ Và có một chuyện khá là tế nhị. Bởi vì tại Mỹ, khi nhân viên làm việc quá đông và được trả lương theo giờ nên đặt chỉ định mực xử phạt mỗi giờ là cách để bảo toàn ngân quỹ nhất
    NHƯNG, định mức xử phạt này:
    _ Rất được kiểm tra chặc chẽ. Người ta căn cứ tình hình của từng khu vực, tuyến đường mà đưa ra định mức xử phạt hợp lý
    _ Những khoản xử phạt được chi thu một cách hợp lý và có kế hoặch
    _ Và cho dù vậy, những định mức này không bao giờ được nói ra một cách công khai bởi e ngại sẽ có phản ứng xấu từ công chúng
    Thậm chí, cũng có chính những người trong ngành cũng có lúc hiểu sai. Vì vậy, có những nơi người ta còn phải huấn luyện hoặc có một hướng dẫn (guideline) cho cảnh sát về những hạn mục nào cần xử phạt nhiều (lái xe quá tộc độ, cài dây an toàn, uồng rượu lái xe...) dựa vào những phân tích, thống kê
    Từ những điều trên, nhìn lại vấn đề ở nước ta, chúng ta thử đặt ra những vấn đề sẽ xảy ra với nó (dĩ nhiên mỗi nước có một bối cảnh, tình hình khác nhau, chúng ta chỉ có thể đem những vấn đề thật chung để đánh giá)
    _ Với cách đưa ra chỉ tiêu này, liệu có giảm bớt được nạn hối lộ ở nước ta hay không
    _ Định mức này dựa trên những cơ sở phân tích nào? và áp dụng ra sao ?
    _ Nếu trong trường hợp nào đó, tổ tuần tra không hoàn thành chỉ tiêu đề ra thì sao? ("Việc giao chỉ tiêu là để nâng cao trách nhiệm, khuyến khích cảnh sát làm tốt nhiệm vụ, còn việc xử phạt phải căn cứ vào tình hình thực tế vi phạm" - ông Nguyễn Duy Ngọc, trưởng phòng Cảnh sát giao thông Hà Nội)
    _ Những khoản xử phạt này được kiểm tra ra sao và xử lý như thế nào?
    _ Khi quyền lực được trao thêm, nghĩa là áp lực và trách nhiệm sẽ nặng thêm hay nó sẽ được biện minh cho những hành động tiêu cực?
    Và còn đó những câu hỏi:
    _ Tại sao tình hình giao thông (nói chung) và của thủ đô (nói riêng) lại càng ngày phức tạp? có phải vì người dân ý thức kém đến như vậy hay thực sự có phải do lỗi của họ hay do tình trạng công chánh quá kém?
    _ Vai trò của các cơ quan chức năng ở đâu mà ở đây trước nhất là cảnh sát. Nếu "Việc giao chỉ tiêu là để nâng cao trách nhiệm, khuyến khích cảnh sát làm tốt nhiệm vụ" vậy thì trách nhiệm của những nhân viên công lực để làm gì khi người dân bỏ tiền ra nuôi họ để họ không làm tốt nhiệm vụ
    _ Trong trường hợp nếu những nhân viên công lực chỉ chăm chăm xử phạt thì còn thì giờ đâu để xử lý những công việc khác (mà những việc này lại là việc chính, điều khiển giao thông chẳng hạn)

    Thứ Năm, 29 tháng 4, 2010

    Đảng viên tập làm văn

    Hơn ba triệu đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam vừa được tập hợp trong một cuộc thi… tập làm văn mang tên cuộc thi tìm hiểu 80 năm truyền thống ngành tổ chức xây dựng Đảng.

    Một số Đảng viên cho biết đây là cuộc thi đầu tiên từ trước đến giờ. Mỗi đảng viên được yêu cầu trả lời năm câu hỏi, thứ tự như sau:

    Câu 1. Hãy nêu những mốc lịch sử quan trọng đánh dấu sự trưởng thành và phát triển của ngành tổ chức xây dựng Đảng từ ngày thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam đến nay.

    Câu 2. Những bài học kinh nghiệm chủ yếu về công tác tổ chức xây dựng Đảng trong 80 năm qua của Đảng Cộng sản Việt Nam?

    Câu 3. Theo đồng chí, để xây dựng đội ngũ cán bộ có đức, có tài đáp ứng yêu cầu nhiệm vụ mới, góp phần xây dựng Đảng trong sạch, vững mạnh, nâng cao năng lực lãnh đạo, sức chiến đấu của Đảng, công tác tổ chức cần được đổi mới như thế nào? (Không quá 1500 từ)

    Câu 4. Hãy viết về một tấm gương tiêu biểu nhất trong đội ngũ cán bộ đã hoặc đang làm công tác tổ chức xây dựng Đảng mà đồng chí biết? (không quá 1000 từ)

    Câu 5. Hiện nay, người cán bộ làm công tác tổ chức xây dựng Đảng cần phải có những tiêu chuẩn, phẩm chất gì?

    Không ít đảng viên trí thức kỳ cựu đã cười vỡ bụng khi nhận được bản câu hỏi này, vì kết cấu và những câu hỏi ngô nghê của nó giống y chang một bài tập làm văn cho học sinh cấp 1.

    Đặc biệt, để đảm bảo toàn bộ đảng viên trong chi bộ đều tham gia, không ít chi bộ cẩn thận soạn sẵn đáp án chung cho câu hỏi 1 và 2. Chỉ còn lại 3 câu mang tính “sáng tạo” là người dự thi phải tự viết.

    Các cuộc thi mang tính phong trào như trên rất phổ biến ở Việt Nam. Mỗi năm rơi vào ngày kỷ niệm chẵn (ví dụ 50 năm, 55 năm, 60 năm…) của các tổ chức truyền thống (như Đảng, Đoàn, Mặt trận, Công đoàn…) là mọi thành viên của tổ chức đó đều được lùa đi thi. Các cuộc thi bao giờ cũng mang tên na ná nhau: Tìm hiểu truyền thống ngành này… ngành nọ.

    Vì là phong trào mang tính áp đặt nên nhiều thành viên đã thủ các chiêu khá ngoạn mục. Ví dụ toàn bộ cơ quan giao cho anh A chị B nào đó “ngoại giao” lấy đáp án (thường rất dễ vì các mối quan hệ xã hội, gia đình đan xen chằng chịt trong giới công chức, đặc biệt là công chức miền Bắc), đóng vài ngàn đi photo một xấp đủ số lượng người trong phòng (ban, hoặc toàn cơ quan), mạnh ai nấy ghi tên mình hoặc thư ký của sếp ngồi ghi tên toàn bộ vô, in ấn sạch sẽ, đóng gói một cục nặng như quả tạ gửi lên cơ quan cấp trên, nơi tổ chức cuộc thi. Thế là xong! Trăm bài như một.

    Các câu hỏi thì cũng từa tựa cuộc thi nói ở đầu bài, các câu mang tính cá nhân thì chả ai viết. Nhưng cũng “Chả ai hơi đâu đi đọc, với lại thực ra trong mấy ngành ấy càng cấp trên thì lại càng chân đất mắt toét, viết còn sai chính tả nữa huống hồ đọc bài thi. Các bố chỉ đếm bài xem cơ quan nào đông đủ nhất thì gửi cho cái giấy khen “cơ sở tham gia cuộc thi nhiệt tình nhất” đại khái thế. Họa may có đứa nào hăng hái thi với tư cách cá nhân, gửi thẳng ra ban tổ chức thì các ông ấy còn đọc. Cũng có đứa được cái giải trăm ngàn với cái giấy khen”-một cán bộ đảng viên kỳ cựu, kiêm lãnh đạo một cơ quan kể.

    Trong đáp án viết sẵn của đảng gửi các đồng chí đảng viên tại cuộc thi tìm hiểu về tổ chức xây dựng đảng trên đây, phần liệt kê các mốc lịch sử và ca ngợi công trạng của Đảng, nếu in ra thì kín hai mặt trang của 7 tờ giấy.

    Về phê phán, chỉ đúng một đoạn gồm 6 câu nhận xét như sau: “Tuy nhiên, công tác quản lý cán bộ vẫn chưa đáp ứng được đòi hỏi của tình hình mới, còn bộc lộ nhiều hạn chế, khuyết điểm. Nghị quyết Đại hội X của Đảng chỉ rõ: một số cán bộ suy thoái về chính trị, tu tưởng, phẩm chất đạo đức, lối sống, mắc những bệnh nguy hiểm cơ hội, giáo điều, bảo thủ, chủ nghĩa cá nhân. Đặc biệt, tệ quan liêu, tham nhũng, lãng phí trong một bộ phận không nhỏ cán bộ, công chức diễn ra trầm trọng nhưng không phát hiện, ngăn chặn, đã làm ảnh hưởng đến uy tín của Đảng, sự tồn vong của chế độ. Những yếu kém, khuyết điểm trên do nhiều nguyên nhân khách quan và chủ quan, nhưng trước hết là do “công tác tổ chức cán bộ, đảng viên thiếu chặt chẽ” (Đảng Cộng sản Việt Nam, văn kiện đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ VIII, NXBCTQG, H1996, trang 141)! Như dẫn Kinh Thánh!

    Nhưng, một mực quy trách nhiệm cho những người làm tổ chức Đảng như vậy, tức là “đạo Đảng” ở Việt Nam vẫn chưa thể thừa nhận các nguyên nhân gây “ảnh hưởng đến uy tín của Đảng, sự tồn vong của chế độ” chính là từ sự toàn trị của mình.

    Trong năm 2009 vừa qua, nhiều cuộc thi mang tính chính trị, phong trào như Vận động học tập và làm theo chủ tịch Hồ Chí Minh đã vọt lên đến mức khẩn thiết chưa từng thấy trước đó. Khẩn thiết là vì các lãnh đạo báo chí (các loa phóng thanh bắt buộc của Đảng) được căn dặn, nhắc đi nhắc lại phải mở chuyên mục, phải lập chuyên đề về cuộc vận động, ít nhất 1 tuần phát/đăng hai lần, không tuân thủ sẽ bị kỷ luật. Chỉ tội cho các đứa bé bị đè oằn dưới cái gánh học thêm, đã không còn thời gian để chơi đùa và lớn lên tự nhiên, nay lại còn tốn tiền, tốn giấy mực đóng cho nhà trường để hoàn thành chỉ tiêu tham gia vụ này nữa.

    Song có lẽ cũng đoán biết cuộc vận động sẽ không đạt được hiệu quả kêu gọi mong muốn, Ban chỉ đạo đã rất chu đáo in ra cả một cuốn sách nêu gương những người đã được bầu (được bình bầu? ai bầu? không biết) phát không đến tận từng tờ báo để các em nhà báo ngoan hiền không phải tốn công sức lặn lội đi thực tế làm gì, cứ sẵn trong “kinh” mà tương! Cuốn “kinh” cỡ cuốn danh bạ điện thoại, dài gần hai gang tay, ngang gần gang rưỡi và dày độ hai đốt ngón tay!

    Đặc biệt hài hước là trong danh sách những người được bầu chọn là tấm gương học tập và làm theo lời Bác xuất sắc nhất toàn TP đó, điểm danh không thiếu mặt nào các vị lãnh đạo!

    Từ Lê Hoàng Quân, Lê Thanh Hải, Phạm Phương Thảo.. vị nào cũng là gương sáng chóe cả!

    Hài hước thứ hai là những tấm gương hiếu đễ, lao động, nghiên cứu hoặc tình nguyện thực sự của những người con, của các anh công nhân, kỹ sư, bác sĩ, tu sĩ… cũng được gán ghép vào là vì “học tập và làm theo lời Bác”.

    Người ta chẳng tìm ra điều gì liên quan giữa một người con hiếu thảo nuôi cha mẹ với việc học tập lời Bác cả.

    Cũng như vậy, khi anh kỹ sư miệt mài nghiên cứu một sáng kiến để giảm số tiền mua thiết bị từ nước ngoài, tăng lợi nhuận cho công ty, chẳng khi nào anh lại bị thúc đẩy từ việc phải học tập Bác Hồ, mà do chính trí tuệ của một lao động trí thức buộc anh phải lao tâm khổ trí.

    Càng hài hước hơn trong trường hợp các soeur, các ni sư, tu sĩ các tôn giáo tình nguyện chăm sóc cho người bệnh AIDS, người tàn tật, trẻ em mồ côi, vợ bị bạo hành… Chẳng lẽ dân tộc Việt Nam chúng ta đã thoái hóa đến mức tình thương, nghĩa cử, lòng nhân đạo cũng không thể tự nó dâng trào, mà bắt buộc phải sinh ra từ sự vận động, kêu gọi, học tập (bắt chước) một cá nhân nào đó?

    Nếu vậy, câu “Nhiễu điều rủ lấy giá gương..” chừng lẽ cũng không thể được chấp nhận, vì nó sinh ra trước thời.. vận động?

    Giả vờ phản biện cho vui vậy thôi, chứ thực ra những người tổ chức các cuộc vận động, thi thốt…. thừa biết họ đang làm gì, và tại sao phải làm. Khi trong lòng lo sợ thì chân tay tự nhiên sẽ khuềnh khoàng oai oách để tỏ vẻ “ ta đây không sợ bố con thằng nào”.

    Nhưng thực ra thì ai cũng biết trong lòng chú đang đánh lô tô bỏ mẹ!

    Ái Dân